RƯỚC GỐM

272 likes

Thông tin tranh

“Ở nơi đất mềm nhất, con người đã nắn ra những điều bền nhất”. Từ một nắm phù sa, người Việt tạo nên không chỉ những vật dụng thường ngày, mà cả nếp sống, nếp nhớ và nếp nghĩ. Những điều tưởng như bé nhỏ và âm thầm ấy, lại trở thành nơi lưu giữ đời sống – qua men gốm, vết tay, vết lửa.


Gốm là một di sản văn hóa vật thể lâu đời, gắn bó với đời sống người Việt qua hàng thế kỷ. Thuở xưa, bên những bãi đất lặng lẽ ven sông, người Việt cúi mình nhặt lấy phù sa, như thể nâng niu điều gì thuộc về ký ức. Đất được nhồi bằng tay, nung trong lửa, rồi hóa thành hình – bát cơm đầy, chum nước ngọt, lư hương thờ Tổ. Gốm không chỉ là vật chứa, mà là một cách con người giữ lại thời gian. Mỗi làng gốm là một kho tàng – không chỉ làng nghề, mà là làng nếp, làng hồn.


Tôi tìm đến gốm như người ta lần theo một dấu vết lâu năm – thứ không chỉ còn trong hình khối, mà còn nằm giữa bàn tay và ký ức của một dân tộc. Di sản ấy sinh ra từ đất, nhưng lớn lên trong lòng người – từ những làng nghề như Bát Tràng, Chu Đậu, Phù Lãng, nơi nghề không chỉ là kế sinh nhai, mà là cách sống. Ở đó, người giữ đất, đất giữ nghề, nghề giữ vía làng. Từ những cộng đồng nguyên bản ấy, tinh thần thủ công lan dần vào đời sống chung – qua mâm cơm, mái ngói, góc chợ. Nhưng giữa nhịp sống gấp gáp, nếu không tìm cách kể lại, tôi sợ rằng gốm – như nhiều điều đẹp đẽ khác – sẽ lặng đi trong quên lãng.


“Rước Gốm” ra đời từ mong mỏi được thấy gốm chuyển động – không nằm lại trong tủ kính hay bảo tàng, mà bước vào đời sống hôm nay, đi giữa phố xá, trong hơi thở hiện đại – như một cuộc rước lễ lặng lẽ mà đầy sinh khí. Tôi mong tạo ra một hệ sinh thái công nghiệp văn hóa nơi gốm không chỉ được gìn giữ, mà còn được sống tiếp – bằng thiết kế, ứng dụng và trải nghiệm. Tôi không dùng gốm để kể câu chuyện của mình, mà để gốm tiếp tục kể câu chuyện của chính nó – theo một cách lặng lẽ, nhưng không kém phần sống động.


Bộ nhận diện thương hiệu của “Rước Gốm” được tôi xây dựng dựa trên tinh thần đối thoại giữa truyền thống và hiện đại. Tôi lựa chọn ba tông màu chủ đạo gồm cam, xanh dương và xanh neon nhằm gợi mở hai lớp ý nghĩa: ký ức phù sa gắn với đất và nước – những yếu tố nền tảng của nghề gốm, đồng thời khơi gợi sức sống và năng lượng tái sinh. Biểu tượng logo được phát triển dựa trên hình dáng các sản phẩm gốm truyền thống quen thuộc, mang tính nhận diện cao. Phần chữ (logotype) được thiết kế lấy cảm hứng từ chuyển động nhào nặn của đất sét trong quá trình tạo hình, kết hợp yếu tố tối giản nhằm tạo thế cân bằng giữa chất liệu dân gian và ngôn ngữ thị giác đương đại.


Tôi không mơ làm một nghệ nhân. Tôi chỉ mong làm người đứng giữa hai bờ – lắng nghe truyền thống và nói lại bằng ngôn ngữ của hiện tại. Tôi muốn gốm được rước đi – để mỗi nơi dừng lại đều có bóng dáng quê hương. Để ở đâu đó, giữa những đường biên không gọi tên đất mẹ tôi, một dáng gốm trầm vẫn có thể gợi lên sắc đất cũ, tiếng lửa xưa và hơi ấm của một vật yên lặng – không cần phô trương mà vẫn hiện diện.

- Kiều Hoàng Minh Tâm

272 likes

Đăng nhập & Đăng ký

Connect with


Log in

Log in